Tớ thích ai-đó.
Nhưng chắc ai-đó không biết đâu.
Tớ không biết phải làm thế nào để ai-đó có thể cảm nhận được tình cảm của tớ.
Tớ không biết cách thể hiện tình yêu như thế nào.
Càng thích ai-đó, tớ lại càng thấy bối rối.
Vì ai-đó, tớ đã không còn là tớ nữa rồi.
Tớ ước gì có thể… đọc được suy nghĩ của ai-đó.
Để xem ai-đó có nghĩ gì về tớ không.
Để xem ai-đó có nhận ra sự-khác-biệt của tớ không.
Tớ thích ai-đó
… thích nhìn ai-đó ngồi học
… thích nhìn ai-đó cười.
Nhìn ai-đó chắc đã trở thành phản xạ vô điều kiện của tớ rồi ^^
Chắc ai-đó sẽ không ngờ có một đứa ngốc nghếch luôn nhớ về ai-đó, luôn mong gặp ai-đó.
Được biết ai-đó chính là điều hạnh phúc của tớ.
Tớ thích ai-đó mất rồi.
“You are my sunshine, my only sunshine
You make me happy when skies are grey
You'll never know, dear, how much I love you
Please don't take my sunshine away”